last data update: 2011/10/15, 04:19

Website loading time

during the test: 0.74 s

cable connection (average): 1.03 s

DSL connection (average): 1.32 s

modem (average): 16.72 s

HTTP headers

Information about DNS servers

jackreacher1994.wordpress.comCNAMElb.wordpress.comIN14400

Received from the first DNS server

Request to the server "jackreacher1994.wordpress.com"
Received 47 bytes from address 217.70.182.20#53 in 13 ms
Request to the server "jackreacher1994.wordpress.com"
You used the following DNS server:
DNS Name: c.dns.gandi.net
DNS Server Address: 217.70.182.20#53
DNS server aliases:

Host jackreacher1994.wordpress.com not found: 5(REFUSED)
Received 47 bytes from address 217.70.182.20#53 in 13 ms

Received from the second DNS server

Request to the server "jackreacher1994.wordpress.com"
Received 47 bytes from address 173.246.97.2#53 in 15 ms
Request to the server "jackreacher1994.wordpress.com"
You used the following DNS server:
DNS Name: a.dns.gandi.net
DNS Server Address: 173.246.97.2#53
DNS server aliases:

Host jackreacher1994.wordpress.com not found: 5(REFUSED)
Received 47 bytes from address 173.246.97.2#53 in 15 ms

Subdomains (the first 50)

Typos (misspells)

hackreacher1994.wordpress.com
nackreacher1994.wordpress.com
mackreacher1994.wordpress.com
kackreacher1994.wordpress.com
iackreacher1994.wordpress.com
uackreacher1994.wordpress.com
jzckreacher1994.wordpress.com
jsckreacher1994.wordpress.com
jwckreacher1994.wordpress.com
jqckreacher1994.wordpress.com
jaxkreacher1994.wordpress.com
javkreacher1994.wordpress.com
jafkreacher1994.wordpress.com
jadkreacher1994.wordpress.com
jacjreacher1994.wordpress.com
jacmreacher1994.wordpress.com
jaclreacher1994.wordpress.com
jacoreacher1994.wordpress.com
jacireacher1994.wordpress.com
jackeeacher1994.wordpress.com
jackdeacher1994.wordpress.com
jackfeacher1994.wordpress.com
jackteacher1994.wordpress.com
jack5eacher1994.wordpress.com
jack4eacher1994.wordpress.com
jackrwacher1994.wordpress.com
jackrsacher1994.wordpress.com
jackrdacher1994.wordpress.com
jackrracher1994.wordpress.com
jackr4acher1994.wordpress.com
jackr3acher1994.wordpress.com
jackrezcher1994.wordpress.com
jackrescher1994.wordpress.com
jackrewcher1994.wordpress.com
jackreqcher1994.wordpress.com
jackreaxher1994.wordpress.com
jackreavher1994.wordpress.com
jackreafher1994.wordpress.com
jackreadher1994.wordpress.com
jackreacger1994.wordpress.com
jackreacber1994.wordpress.com
jackreacner1994.wordpress.com
jackreacjer1994.wordpress.com
jackreacuer1994.wordpress.com
jackreacyer1994.wordpress.com
jackreachwr1994.wordpress.com
jackreachsr1994.wordpress.com
jackreachdr1994.wordpress.com
jackreachrr1994.wordpress.com
jackreach4r1994.wordpress.com
jackreach3r1994.wordpress.com
jackreachee1994.wordpress.com
jackreached1994.wordpress.com
jackreachef1994.wordpress.com
jackreachet1994.wordpress.com
jackreache51994.wordpress.com
jackreache41994.wordpress.com
jackreacher2994.wordpress.com
jackreacherq994.wordpress.com
jackreacher1894.wordpress.com
jackreacher1i94.wordpress.com
jackreacher1o94.wordpress.com
jackreacher1094.wordpress.com
jackreacher1984.wordpress.com
jackreacher19i4.wordpress.com
jackreacher19o4.wordpress.com
jackreacher1904.wordpress.com
jackreacher1993.wordpress.com
jackreacher199e.wordpress.com
jackreacher199r.wordpress.com
jackreacher1995.wordpress.com
ackreacher1994.wordpress.com
jckreacher1994.wordpress.com
jakreacher1994.wordpress.com
jacreacher1994.wordpress.com
jackeacher1994.wordpress.com
jackracher1994.wordpress.com
jackrecher1994.wordpress.com
jackreaher1994.wordpress.com
jackreacer1994.wordpress.com
jackreachr1994.wordpress.com
jackreache1994.wordpress.com
jackreacher994.wordpress.com
jackreacher194.wordpress.com
jackreacher194.wordpress.com
jackreacher199.wordpress.com
ajckreacher1994.wordpress.com
jcakreacher1994.wordpress.com
jakcreacher1994.wordpress.com
jacrkeacher1994.wordpress.com
jackeracher1994.wordpress.com
jackraecher1994.wordpress.com
jackrecaher1994.wordpress.com
jackreahcer1994.wordpress.com
jackreacehr1994.wordpress.com
jackreachre1994.wordpress.com
jackreache1r994.wordpress.com
jackreacher9194.wordpress.com
jackreacher1994.wordpress.com
jackreacher1949.wordpress.com
jjackreacher1994.wordpress.com
jaackreacher1994.wordpress.com
jacckreacher1994.wordpress.com
jackkreacher1994.wordpress.com
jackrreacher1994.wordpress.com
jackreeacher1994.wordpress.com
jackreaacher1994.wordpress.com
jackreaccher1994.wordpress.com
jackreachher1994.wordpress.com
jackreacheer1994.wordpress.com
jackreacherr1994.wordpress.com
jackreacher11994.wordpress.com
jackreacher19994.wordpress.com
jackreacher19994.wordpress.com
jackreacher19944.wordpress.com

Location

IP: 72.233.2.58, 72.233.69.6, 74.200.243.251, 74.200.244.59, 76.74.254.120, 76.74.254.123

continent: NA, country: United States (USA), city: San Antonio

Website value

rank in the traffic statistics:

There is not enough data to estimate website value.

Basic information

website build using CSS

code weight: 111.86 KB

text per all code ratio: 42 %

title: Tiêu Dao Hư Lạc | Loài phượng hoàng mãi mãi chẳng thể hiểu nỗi buồn của chim sẻ…

description:

keywords:

encoding: UTF-8

language: vi

Website code analysis

one word phrases repeated minimum three times

two word phrases repeated minimum three times

three word phrases repeated minimum three times

B tags

U tags

I tags

images

file namealternative text
:D
:lol:

headers

H1

Main menu

Tiêu Dao Hư Lạc

TUYỂN CỘNG TÁC VIÊN :(

[Comic yêu thích] Manhua – Xuân Thu Chiến Hùng – Hoàng Ngọc Lang

[Hệ Liệt Nhà Trọ Tám Tầng] Mãnh Nam Lầu Sáu – Kim Huyên

Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc Tiểu Thất – Chương 22

22.

Hoàng Hôn Máu Đỏ – Lâm Hòa Bình – Chương 2 (I)

[Nhảm] Dế của “Những người trên trời”

Thanh Lâu Kí Sự – Sáng Lạn Như Hoa

Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc Tiểu Thất – Chương 21

21.

Uyên Ương Lệ – Lâu Vũ Tình – Chương 3 (2)

————

Xin Lỗi – Jay

Yêu Vợ Như Mạng – Lê Tiêm

Post navigation

Mới ~

Truy cập ~

Google ~

Mới nhắn ~

Xem ngày ~

H2

Loài phượng hoàng mãi mãi chẳng thể hiểu nỗi buồn của chim sẻ…

Lại post bài này lên đầu

***

Tác giả : Hoàng Ngọc Lang

Mỹ thuật : Khưu Phước Long

Chủ bút : Tào Chí Hào

Tóm tắt :

Thắng Công Tử – một mãnh tướng trong thời kỳ Xuân Thu. Sau khi đánh thắng lần thứ 100 trong đời, Thắng Công Tử trên đường trở về gặp Bá Cơ – người con gái tuyệt đẹp đồng thời là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Thắng Công Tử – thì gặp phải phục kích. Số phận của Thắng Công Tử cũng bắt đầu thay đổi từ đây…

Mãnh Nam Lầu Sáu

~*~

Convert: Bichan

Edit: JR94

Hiểu Lộ đến thành phố W đã được gần một tháng. Giáo viên ở trường nói cô là một mầm giống tài năng tốt, có thiên phú trời ban, tiếp thu rất nhanh. An Nhiên vẫn dậy sớm đi làm như trước, ngày nghỉ dẫn theo Hiểu Lộ ra ngoài đi dạo, có khi sẽ cùng bọn Mạc Ngôn tụ họp, cuộc sống thường ngày cũng rất phong phú.

Khi Hiểu Lộ đến văn phòng tìm An Nhiên, An Nhiên đang nghe điện thoại, là Mạc Ngôn gọi tới, nói có một người bạn thân thiết từ nhỏ nay đã trở về, kêu cô buổi tối cùng nhau gặp mặt làm quen.

Tần Dương vỗ vai An Nhiên, chỉ vào Hiểu Lộ “Em gái bảo bối của cô đến tìm đó.”

Hiểu Lộ khi thời gian rảnh, sẽ chạy đến nơi này tìm An Nhiên, cho nên mọi người đều quen mặt cô, tất cả đều xem cô là em gái bảo bối của An Nhiên.

“Chị “

An Nhiên cúp điện thoại cười với Hiểu Lộ “Hôm nay tan học sớm vậy?”

“Dạ, em của chị thông minh, đã luyện tập xong, thấy giáo nói em có thể về trước ” Vẻ mặt Hiểu Lộ đắc ý

An Nhiên cưng chiều xoa đầu cô “Xét thấy biểu hiện gần đây của em không tồi, buổi tối dẫn em đi chơi “

“Thật sao, vẫn là chị tốt nhất!” Hiểu Lộ suy cho cùng vẫn chỉ là trẻ con.

Dịch Quả cũng chạy lại “Nhiên, biểu hiện gần đây của mình cũng rất tốt, cậu cũng dẫn theo mình đi. “

An Nhiên trang nghiêm nói “Cậu sao? Mình phải thận trọng suy nghĩ một chút “

“Suy nghĩ gì chứ? Còn thận trọng nữa. Chẳng lẽ mình không xứng đáng sao?” Dịch Quả rất không vui.

“Được, cậu rất ngoan. Cùng đi đi, bất quá nói trước cho cậu biết, Cao tổng chắc chắn cũng ở đó “

Dịch Quả cười, ánh mắt cong lại “Mình biết, mình không sợ anh ta đâu.”

Mạc Ngôn nói đến đón các cô, An Nhiên liền cự tuyệt. Ba người bắt xe đi đến “Ám Dạ”. Mặc dù mới vào đêm không lâu, nhưng nơi này đã sớm náo nhiệt khác thường.

Hiểu Lộ lần đầu tiên đến nơi này, thật tò mò, hết nhìn đông lại ngó sang tây.

An Nhiên lôi kéo Hiểu Lộ nói “Đừng nhìn, còn nhiều trò hay, đi vào thôi .”

Khu khách quý trên lầu 3 rõ ràng so với dưới lầu càng thêm xa hoa. Trong lòng An Nhiên cảm khái “Có tiền đúng là luôn mua được thứ tốt.”

“Aaaa!” Hiểu Lộ thét một tiếng chói tai.

An Nhiên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một gã đàn ông tuổi còn trẻ đang cầm tay Hiểu Lộ, khóe miệng tà ác cười “Cô bé, bồi thiếu gia uống rượu đi “

Hiểu Lộ hung hăng hất tay hắn ra, gã đàn ông cười càng thêm tà ác, chậm rãi tới gần Hiểu Lộ, chuẩn bị giở trò. Đột nhiên một cú đã thật mạnh phóng tời, bức gã lui về phía sau hai bước.

An Nhiên trừng mắt nhìn gã đàn ông lạnh lùng nói “Cách em gái tôi xa một chút”

Gã đàn ông không cho là đúng “Trách không được cô bé hung hăng như vậy, thì ra là có người chị thế này, bất quá thiếu gia ta thích “

Nói xong một bàn tay nâng cằm An Nhiên lên, vẻ mặt lưu manh.

Khóe miệng An Nhiên thản nhiên xẹt qua một hình vòng cung “Nếu bây giờ anh bỏ bàn tay bẩn của mình ra, nói lời xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ”

“Uy hiếp sao? Ta sợ quá” gã tựa hồ không thèm để ý đến lời đe dọa của An Nhiên.

Dịch Quả ở một bên nóng nảy, mặc kệ chạy đi trước gọi viện binh.

Cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy bay, bọn Mạc Ngôn đều cả kinh, chỉ thấy Dịch Quả thở gấp nói “An Nhiên An Nhiên… “

Mạc Ngôn vừa nghe đến tên An Nhiên liền nóng nảy “Làm sao vậy, An Nhiên làm sao vậy?”

“An Nhiên bị người ta đùa giỡn ” vì hai chữ “Đùa giỡn” này, có người sắp bị hành xác thực thảm.

Lúc Mạc Ngôn cùng vài người khác đến nơi, đúng lúc nhìn thấy một màn đầy bạo lực. An Nhiên tung người đá một cú xinh đẹp, gã đàn ông trong nháy mắt ngã xuống đất. Mọi người quanh đó đều nuốt xuống một ngụm nước miếng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không tin được, người phụ nữ vừa rồi chính là An Nhiên.

Chỉ có Ân Hạo là không chút ngạc nhiên. Vừa rồi khi nghe Dịch Quả nói An Nhiên bị người ta đùa giỡn, anh cũng rất lo lắng, bất quá là lo lắng cho gã đàn ông trót đùa giỡn cô. Quả nhiên hắn bị dạy dỗ thực thảm.

Cao Phong vỗ vai Mạc Ngôn “Tôi nói này Đường thiếu, anh có nên đổi sang thích người phụ nữ khác không” nói xong nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình.

Mạc Ngôn tựa hồ cũng bị dọa, anh chưa từng thấy qua một An Nhiên như vậy.

Ân Hạo cười nói “Như vậy đã là gì, đây mới chỉ một chút da lông mà thôi.” anh biết An Nhiên lợi hại đến cỡ nào, từ nhỏ đến lớn anh đều bị cô bắt nạt.

“Cô ấy biết võ, rốt cuộc lợi hại đến mức nào.” Vẻ mặt Cao Phong không thể tin nổi.

Ân Hạo chau mày “A? Lợi hại đến mức nào ư? Một nhóm đàn ông cùng hợp sức…”

“Cái gì? Vài người đàn ông liên thủ cũng không đánh lại cô ấy?”

“Đừng có gấp, tôi còn chưa nói hết, ý tôi là một nhóm đàn ông cùng hợp sức cũng không phải đối thủ của cô ấy.”

Cao Phong lau cái trán đầy mồ hôi lạnh nhìn về phía Mạc Ngôn “Người anh em, tôi rất thông cảm với cậu.”

Lúc này An Nhiên mới phát hiện ra bọn họ, xấu hổ cười cười. Khi gã đàn ông kia đứng dậy xoay người lại, mấy người trăm miệng một lời “Là cậu? Trì Phong?”

Thanh Lâu Kí Sự

Cha gọi điện nói, cha Tiểu Mễ dẫn theo con gái đến W, muốn An Nhiên đi tiếp một chút.

Sáng sớm, An Nhiên vừa chuẩn bị ra khỏi cửa. Mạc Ngôn đã gọi điện thoại tới, biết An Nhiên hôm nay được nghỉ, anh định dẫn cô ra ngoài vui chơi giải sầu. An Nhiên nói với anh, hôm nay có lẽ không được, trong nhà có khách tới, cô phải đến nhà ga đón. Mạc Ngôn vừa nghe vậy liền nằng nặc đòi bám theo.

Hai người tới nhà ga sớm hơn nửa giờ. Nhà ga rất nhiều người qua lại, Mạc Ngôn lôi kéo An Nhiên, rất sợ cô đi lạc.

An Nhiên ngượng ngùng nói “Anh không cần như vậy, tôi cũng không phải đứa trẻ. “

“Ở trong mắt anh, em luôn là một cô bé” nói xong anh nắm tay An Nhiên càng chặt hơn.

Xe dừng, An Nhiên hướng cha Tiểu Mễ vẫy vẫy tay “Chú, ở đây “

An Nhiên hướng bọn họ cười “Chào cô chú”

Mạnh Hiểu Lộ nhẹ nhàng gọi một tiếng “Chị!” An Nhiên rất thích cô gái này, không biết vì sao, có lẽ vì cô ấy rất giống Tiểu Mễ.

Mạc Ngôn nhìn bọn họ, học theo An Nhiên cũng gọi một tiếng “Cô chú, cháu là Mạc Ngôn, bạn của An Nhiên “

Cha Tiểu Mễ là người không thích nói nhiều, chỉ đơn giản hỏi thăm hai câu.

An Nhiên đưa hai cha con đến khách sạn xong, liền dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm, An Nhiên thật cao hứng, không ngừng gắp thức ăn cho mọi người. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ gắp cho Mạc Ngôn một ít. Mạc Ngôn nhìn trong bát, rau cá An Nhiên gắp cho, trong lòng vui sướng không nói lên lời. Tuy rằng bác sĩ nói anh không thể ăn tôm, nhưng vẫn ăn, bởi vì đó là của An Nhiên gắp cho anh.

Một lát sau cha Tiểu Mễ mở miệng “An Nhiên, chúng ta lần này đến, là có việc muốn nhờ cậy cháu.”

An Nhiên buông đũa xuống”Chú, đừng nói vậy, có gì chú cứ nói “

Nghe An Nhiên nói vậy, mẹ Hiểu Lộ cướp lời “An Nhiên, cháu xem hiện tại chú cháu chỉ còn một cô con gái, chúng ta muốn cho nó đến thành phố W làm việc, dù sao đây cũng là thành phố lớn, không thể so sánh với trấn nhỏ kia của chúng ta. Ở chỗ này mới có thể phát triển tốt được.”

“Mẹ!” nghe mẹ nói trắng ra như vậy, Hiểu Lộ không nhịn được. Cô có nghe trong viện người ta nói qua, chị An Nhiên vì cái chết của Tiểu Mễ mà áy náy. Bây giờ mẹ lại nhắc bóng gió đến chuyện này để nhờ chị tìm cho cô một chỗ làm.

An Nhiên cười với Hiểu Lộ “Cô chú, Hiểu Lộ bây giờ còn nhỏ, hẳn là vẫn đang đi học?”

“Chúng ta cũng biết thế, nhưng đứa nhỏ này, không chịu học hành chăm chỉ, cả ngày chỉ say mê muốn học khiêu vũ. Cháu cũng biết loại trường học như vậy, học phí rất đắt “

Lúc ấy Hiểu Lộ thật muốn tìm một cái động để chui vào. Hàng năm An Nhiên đều đưa cho nhà cô một số tiền, bây giờ mẹ lại không biết xấu hổ nói vậy.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ tự đi tìm việc, mẹ không cần quan tâm” Hiểu Lộ đã có chút tức giận.

An Nhiên nhìn Mạc Ngôn bằng ánh mắt xin lỗi, sau đó cô nói “Cô, cháu biết ở W có một trường dạy khiêu vũ rất tốt, nếu cô đồng ý, có thể cho Hiểu Lộ đến đó học. Học phí cháu sẽ bỏ ra, về sau cọn bé cứ đến ở cùng cháu, cô xem có được không?”

Mẹ Hiểu Lộ tươi cười “Thật ngại quá.”

“Không sao, cháu rất thích Hiểu Lộ, cứ cho con bé ở đây đi “

Hôm sau tiễn bước hai người, trên đường trở về, Hiểu Lộ nói với An Nhiên “Chị, thực xin lỗi “

“Có gì mà xin lỗi, có người ở cùng, chị cao hứng còn không kịp. Đi, chị dẫn em đi mua quần áo.”

Hiểu Lộ cao hứng gật đầu “Dạ!”

Xem như một sự bồi thường đi, nếu đây đã là sự an bài của ông trời, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.

Edit: fang yun

Chỉnh dịch: Xiao Fang Fuong

Biên tập: JR94

“Đừng… đừng như vậy mà, biểu ca, người ta chỉ đùa một tí thôi mà…”

“Đùa một tí, cười?” Hăn gằn từng tiếng. “Ta đã nói rồi, nếu như từ hôn nhất định phải chính miệng muội nói ra, giờ muội đã nhất quyết thế ta sao có thể khiến muội thất vọng được.”

Gì cơ?! Đường Linh Nhi hoảng hốt đứng chết trân tại chỗ.

“Hu… đừng mà biểu ca, người ta thay đổi chủ ý rồi, muội không muốn từ hôn, kiểu gì cũng không từ hôn đâu!” Bàn tay bé nhỏ bám chặt lấy cổ hắn nhất quyết không chịu buông.

Đôi mắt đen thẫm của hắn sáng lên khác thường. Hắn mím môi cố giấu sự dịu dàng đang chực dâng lên ào ạt.

“Đường Linh Nhi, muội coi huynh là gì? Nói từ hôn thì từ hôn, nói không từ hôn thì không từ hôn sao?” Chờ nàng ôm đủ rồi hắn mới kéo nàng ra lạnh lùng nói.

“Mặc kệ, người ta phải gả cho huynh!” Nàng bất ngờ vươn tay lên định giật ngọc bội lại nhưng Thu Nhược Trần đã sớm đoán ra ý đồ nên dễ dàng tránh được, nhanh như chớp tránh xa khỏi chiếc giường và nàng.

“Ngọc Uyên Ương này muội đã trả lại cho ta, ngày mai ta sẽ viết thư cho cô chú nói rõ việc hôn sự này sẽ được hủy bỏ từ bây giờ.”

Gì cơ? Thảm rồi, nàng đùa quá đà rồi, việc này vui một chốc mà thảm một đời đấy.

“Ở đâu có chuyện đó chứ? Người ta còn chưa nói sẽ trả lại mà, ca ca là thổ phỉ chắc?” Nàng oa oa kêu gào đuổi theo hắn khắp phòng muốn cướp tín vật đính hôn lại.

“Một tháng.” Hắn đột nhiên dừng lại, Đường Linh Nhi không dừng kịp nên bổ nhào vào lồng ngực rộng lớn.

Hắn vừa ôm nàng vừa cúi đầu thở dài, trong lòng chất chứa bao yêu thương không thể nói thành lời. Chỉ thương cho chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng vừa phải chịu khổ vì va vào hắn.

“Cái gì một tháng cơ?” Nàng lẩm bẩm hỏi lại, lòng não nề thảm hại.

“Huynh cho muội thời hạn một tháng, nếu muội lấy được ngọc Uyên ương về huynh sẽ cưới muội, nếu không huynh sẽ bảo cha muội hủy bỏ hôn ước này.”

Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi vui vẻ đồng ý.

“Được, đây là huynh nói, không được nuốt lời đấy nhé.” Đường Linh Nhi nàng xinh đẹp kiều mỵ thế này còn sợ hắn sẽ không cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn cưới nàng sao?

“Đương nhiên.”

“Vậy cứ thế đi.” Nàng hớn hở, chẳng đếm xuể bao nhiêu lần hai tay nàng ve vuốt cổ hắn. “Dù sao huynh cũng đã đồng ý cho muội cơ hội rồi, chắc… huynh sẽ không để ý nếu muội hôn huynh một cái chứ?”

“Việc này…” Hắn ra vẻ rất khó xử.

“Việc này mà cũng do dự sao?” Linh Nhi nhăn mặt bất mãn. “Mặc kệ, hôn rồi nói tiếp.”

Nàng chẳng chút e lệ kéo hắn xuống, ồ ạt bá đạo cướp bóc đôi môi không cho hắn có cơ hội từ chối. Nàng đắc ý rúc sâu vào vòng tay cứng cáp.

Không hề chú ý, Thu Nhược Trần vừa cong khóe miệng cười dịu dàng.

Tiểu nha đầu ngây thơ này! Nàng chẳng lẽ không biết rằng nếu hắn không dung túng nàng có thể dễ dàng “phi lễ” với hắn thế chắc?

Nhưng hắn lại rất thích điểm này ở nàng, tính tình thẳng thắn không chút tính toán. Nếu thích điều gì chẳng hề nhọc công mà che giấu. Đơn giản buộc mọi người phải yêu mến nàng giống như trong ký ức buộc hắn phải điên dại bao năm nay!

“Ôi! Lâu lắm rồi không tới nên quên mất nơi này thế nào rồi.” Suốt dọc đường nàng tung tăng ngó nghiêng, chẳng để ý lúc nào cũng có một chàng trai âm thầm theo sau.

“Cẩn thận, đừng___” bàn tay to lớn kéo cả cơ thể nhỏ bé vào trong lòng, hắn thở hắt ra rồi hoàn thành nốt câu nói. “ngã.”

“Hì!” Linh Nhi theo phản xạ ôm lại hắn, không cần ngắm mà chuẩn xác hôn vào môi hắn, coi như là để cảm ơn.

Nàng phải nắm lấy cơ hội, phải hôn hắn thật nhiều để sau này hắn không thể rời xa nàng. Giống như cha yêu mẹ tới chết đi sống lại vậy.

Cái não bộ nho nhỏ của nàng bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, sau đó đắc ý suýt quên mình là ai.

Ha ha, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc quá chừng!

Thu Nhược Trần chán ngán, từ lâu hắn đã quen với những việc vô tư này của nàng rồi.

Hắn sao không biết rằng nàng chỉ giả vờ thôi. Tuy khả năng khinh công của nàng rất tệ nhưng chắc không đến mức đi cũng không nổi chứ? Lại càng đừng nói tới chuyện ngã nhào.

Suy nghĩ đó của nàng làm sao giấu nổi hắn? Nếu không phải vì quá thương yêu mà sợ giả thành thật, ngã nhiều sẽ làm đau thân thể nàng thì một ngón tay hắn nàng cũng đừng hòng đụng vào chứ đừng nói chuyện hắn cam tâm để nàng lừa gạt.

“Nếu có huynh ôm người ra sẽ không ngã đâu!” Nha đầu được voi đòi tiên này tưởng quỷ kế đã thành nên cười sao mà ngọt ngào thế!

Có vị hôn thê thế này là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Thu Nhược Trần nghi hoặc tự hỏi.

“Nếu huynh nói muội quá nặng vậy muội hãy cởi bớt y phục ra nhé?”

Linh Nhi sửng sốt, mặt đỏ bừng. “Huynh thật đáng ghét!”

Ra tiểu nha đầu này cũng biết thẹn thùng cơ đấy, vậy chắc hắn nên mừng nhỉ? Lúc trước khi nàng đùa bỡn hắn, hắn còn tưởng nàng không biết thẹn thùng là gì chứ!

Kỳ lạ do hiếm thấy, mau đến sẽ mau đi. Đấy, vừa mới đó thôi mà đôi mắt rạng ngời đã bỏ đi tìm trò vui khác rồi.

“Hả?” Nàng trợn mắt nhìn phía trước.

“Chuyện gì vậy?” Hắn đang định hỏi thì nàng đã chạy biến lên phía trước.

“Haizz, cô nương, cô thật đẹp!” Linh Nhi tán dương.

Hắn đến gần thấy “nam tử” được nàng gọi là “cô nương”, suýt trượt chân ngã xoạc.

“Ngươi mù à? Ta giống nữ nhân chỗ nào?” Nam tử đó khẩu khí rất thô lỗ. Thực ra chuyện này thường xuyên xảy ra đã trở thành nỗi sỉ nhục và kiêng kị nhất của hắn. Mà nữ tử không muốn sống này lại dám nói thẳng trước mặt hắn như thế, còn nói rất thản nhiên nữa…Thật đáng ghét!

Lửa giận đang dâng cao vút, song Linh Nhi không sợ chết cứ cười hì hì, tay còn thân mật khoác vai hắn. “Ây da, đừng giả vờ nữa, kỹ năng cải trang của ngươi chưa cao minh, người tinh mắt một chút chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy rồi. Hôm nào rảnh ta dạy ngươi mấy cách dịch dung, bảo đảm cả cha mẹ ngươi cũng nhận không ra luôn.”

Hay cho câu ‘người tinh mắt một chút chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy rồi’, nữ tử này chết chắc! Cốc Thanh Vân tay nắm chặt, hít mạnh vào, hít mạnh vào…

“Ngươi sao thế? Khó thở sao? Càng đẹp bao nhiêu lại càng bạc mệnh bấy nhiêu, giống mỹ nhân cổ đại Tây Thi ấy, đẹp cũng có giá của nó cả. Nhưng không sao, ta là đại phu, để ta xem bệnh cho ngươi…”

Quá, đủ, rồi!

Nhịn tới hết chịu nổi, hắn điên cuồng rống lên. “Ngươi nghe rõ cho ta! Ta, không, phải, nữ, nhân!”

Điều này sao có thể, gương mặt phù dung trước mắt còn đẹp hơn nàng đến gấp mấy lần. Đáng để người 17 năm làm một nữ nhân như nàng phải xấu hổ mồ hôi đầm đìa ấy chứ. Người thế này còn chưa đủ tư cách là nữ nhân, Đường Linh nhi nàng không phải nên hổ thẹn đâm đầu vào tường ngay  đi sao?

“Đừng trêu ta, ta không tin ngươi!” nói rồi tiểu ma chưởng (tay) của Linh Nhi lần mò lên ngực người ta thám hiểm.

“Này! Ngươi làm gì thế?” Cô nương cởi mở này ở đâu ra thế? Giữa ban ngày ban mặt mà dám quấy rối đàn ông thế này.

“Ây da, đừng xấu hổ, dù sao cũng đều là nữ nhân mà.”

“Ai cùng là nữ nhân với ngươi!” Hắn rống lên đến vỡ họng rồi liên tiếp tránh né, sống chết bảo vệ trinh tiết.

Thu Nhược Trần vừa tới, liền nhìn thấy màn này.

Khi tay nàng sắp với tới “đích” hắn đã nhanh nhẹn ôm vị hôn thê ham chơi vào lòng.

“Biểu ca, huynh tới thật đúng lúc, giúp muội bắt nàng ấy lại.”

Nàng còn hớn hở nhờ cứu trợ nữa! Có ông trời biết, hắn chưa đánh vào cái mông nhỏ của nàng đã là may cho nàng lắm rồi!

“Muội làm gì thế?” Thu Nhược Trần ôm chặt cái người không chịu yên phận. Lại giở trò nhăn mặt cũ rích ra với hắn.

“Huynh lầm rồi, muội nói huynh bắt lấy nàng ấy chứ không phải bắt muội!”

“Đường Linh Nhi, muội tốt hơn hết nên có lời giải thích hợp lý!” Nha đầu đáng chết này, ở trước mặt hắn mà dám nghênh ngang sờ mó nam nhân khác, định coi Thu Nhược Trần hắn là người chết rồi chắc?

“Đại ca, huynh quen nàng ta sao? Vậy tốt quá rồi, huynh mau đem nàng ta đi, mau đi, đệ chịu hết nổi rồi!” Cốc Thanh Vân nói.

Hóa ra Cốc Thanh Vân là tiểu đệ của Thu Nhược Trần, do Thu Nhược Trần theo họ mẹ nên hai huynh đệ mới không cùng họ. Thanh Vân không ngờ lần đầu tiên gặp Linh Nhi đã bị nàng nhận nhầm thành con gái.

Nghe thấy cách hai người xưng hô, Linh Nhi nhìn tướng công tương lai đầy dò hỏi. “À… Cô là em chồng ta sao? Vậy tốt quá rồi!”

Cái gì? Linh Nhi nhầm Thanh Vân là con gái sao?

Cuối cùng Thu Nhược Trần cũng hiểu nguyên nhân hành vi bất thường của nàng, hắn cũng hiểu tại sao Thanh Vân lại nghiến răng nghiến lợi muốn bóp nát nàng thành trăm mảnh rồi.

Hắn thở dài. “Nó không phải em gái huynh.”

“Là sao?” Linh Nhi không hiểu.

“Nói cách khác,” hắn giải thích: “Bác gái của muội, cũng là mẹ huynh có sinh con gái không?”

Linh nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Hình như không!”

“Đó không phải câu trả lời sao, đồ nữ nhân ngu ngốc kia!” Mấy lời lẽ không tôn trọng phái nữ này đương nhiên không phát ra từ miệng tướng công tương lai nho nhã, điềm tĩnh của nàng rồi.

Đường Linh Nhi há hốc miệng, lắp bắp chỉ vào Thanh Vân. “Vậy…cậu ta… hic… không. Ngươi… thật sự là…”

“Nam nhân không sai một li.” Cốc Thanh Vân vừa lạnh lùng nói vừa chờ nàng xấu hổ phải giấu mặt đi.

“Sao ngươi không nói sớm! Đáng ghét, còn hại ta cứ tưởng… Ngươi nói thật xem nào, có phải ngươi thấy ta đẹp quá nên cố tình lợi dụng đúng không?”

Cốc Thanh Vân suýt nữa thì chết vì sặc nước miếng!

Này, này, này…… Đúng là đã ăn cướp lại còn la làng, đã đánh người lại còn kêu cứu mạng!

Nhìn chằm chằm hai người đang ôm ấp, hắn căm giận nói: “Đại ca, đệ trịnh trọng tuyên bố, trừ khi nữ tử trên thế gian này chết hết, nếu không, huynh mà cưới cô gái này thì đừng mơ đệ gọi cô ta là đại tẩu.”

Thái độ của Thu Nhược Trần có chút quái quái nhưng vì cố giữ phong độ hắn đành nén cười vậy. Hắn biết nếu mình cười ở đây Thanh Vân sẽ đoạn tuyệt với hắn mất thôi.

“Đừng như vậy, Thanh Vân.” Hắn hắng giọng nhẹ nhàng nói sau khi chắc chắn không có nguy cơ mình sẽ cười phá lên. “Đừng chấp nhặt một nữ hài tử chứ.”

“Huynh đừng tưởng nói thế đệ sẽ thay đổi chủ ý.” Nữ hài tử? Hừ, nữ hài tử này suýt nữa làm hắn chảy máu trong rồi, Cốc Thanh Vân khinh thường đáp.

“Ai cần ngươi phải thay đổi chủ ý, ta đâu có gả cho ngươi, ai muốn gả cho một gã ẻo lả chứ.” Đường Linh Nhi nhanh chóng phản kích lại.

Nha ── đầu── đáng── chết!

Cốc Thanh Vân cảm thấy kích động gần muốn giết người, hơn nữa còn muốn nghiền nát thành một đống luôn! “Thanh Vân!” Nhân lúc tiểu đệ còn chưa kích động tới mức làm bừa, Thu Nhược Trần ôn tồn nói: “Đường Linh Nhi là người đã cùng huynh đính ước từ nhỏ, nếu đệ không sợ không biết phải ăn nói thế nào với cô chú, xin cứ tự nhiên.”

Cốc Thanh Vân ngây người không động đậy.

Sau đó, hắn gầm lên âm thanh thê thảm như heo bị chọc tiết. Không thể chịu nổi cú sốc này nên não bộ choáng váng một hồi, sau đó──”Hô” một tiếng! Không quan sát nên lao thẳng vào cây cột đình nghỉ mát.

Ôi ── đau quá, đau đến mức hắn coi việc khóc là thường thôi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu câu “Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ rơi khi đau quá” rồi!

Chẳng trách, chẳng trách hắn thấy nàng ta quen tới vậy. Chẳng qua hắn cứ cố không tin mình lại xui xẻo gặp nàng lần nữa.

Đường Linh Nhi là ác mộng suốt đời hắn, luôn là thế!

Lần cuối cùng hắn gặp Đường Linh Nhi là khi nàng 10 tuổi. Khi đó, mẹ giao tất cả sản nghiệp cho đại ca giải quyết nên đại ca chẳng có thời gian rảnh để đi thăm thú họ hàng. Chính vì thế vị hôn thê nhỏ tuổi của đại ca mới không có ai quản!

Đánh chết hắn cũng không quên được, Đường Linh Nhi kia vừa thấy hắn đã nũng nịu gọi “tỷ tỷ xinh đẹp”, “tỷ tỷ xinh đẹp. Bất kể hắn sửa thế nào nàng cũng khăng khăng theo ý mình.

Nhân lúc hắn đang ngủ nàng đã “nhiệt tình” tết tóc cho hắn, hắn cố nhìn. Người ta “ngây thơ không hiểu chuyện” mà! Hắn đâu thể trách nàng được? Một, chút, cũng, không, thể!

Tiện thể phủ cho hắn ít phấn, đánh một chút son, hắn cũng vẫn cố nhịn. Dù sao ngủ dậy cũng phải rửa mặt mà, còn nên cảm ơn ý tốt của nàng ấy chứ… tuy rằng hắn phải vác mặt như thế đi một vòng quanh nhà để rửa mặt.

Nhưng! Nhưng── Sao nàng lại muốn tìm nữ trang cho hắn, còn khóc lóc như mưa nhất quyết đòi hắn phải đeo lên!?

Kết quả thì sao? Mọi người trong nhà hết người này đến người khác thay nhau dỗ ngon dỗ ngọt nàng đều không được. Sau đó, ánh mắt tất cả đều đổ lên người hắn cầu cứu.

Hu──hắn đây đã từng trêu ai chọc ai chứ? Mặt hoa da phấn là lỗi của hắn sao? Đẹp hơn cả con gái là hắn muốn thế sao? Ông trời ơi, hắn muốn chết luôn đi cho xong!

Để trấn an tiểu yêu nữ này hắn phải nuốt nước mắt vào trong. Vì nàng hắn phải mang đồ trang sức cả ngày hôm đó, kết quả thì sao? Hắn đã rước lấy một đám ong bướm, đám người này không phải muốn che chở cho hắn mà có ý đồ cưỡng gian hắn.

Khi đó hắn mới mười ba tuổi đầu! Cả đám người đó nào ai có đạo đức lương tâm gì đâu? Nếu phản kháng yếu một chút thôi hôm đó ít nhất hắn cũng đã thất thân 10 lần!

Đó là ký ức khủng bố suốt cuộc đời hắn. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không quên, người khởi xướng ký ức đó chính là Đường, Linh, Nhi!

Sau lần đó có đánh chết hắn cũng không bén mảng đến Đường Gia, đánh chết hắn cũng không dám đến gần Đường Linh Nhi trong phạm vi 100 thước. Chỉ là không ngờ được, sau bao nhiêu năm tật cũ của nàng vẫn không thay đổi.

Sao hắn lại xấu số vậy chứ? Thuyết phục đại ca từ hôn không thành, không lẽ ác mộng lại sắp tới nữa sao?

Đường Linh Nhi ở trước mặt hắn nghi hoặc ngước mắt hỏi. “Đệ đệ huynh sao vậy? Trông cứ như bị táo bón.”

Thu Nhược Trần cười mà không cười. “Đừng để ý tới nó, không phải muội nói muốn tới vấn an cha mẹ sao? Đi thôi.”

“Đúng rồi!” Nàng khoác tay vị hôn phu tương lại, âu yếm dựa sát vào người hắn, trong đầu đang tính kế để lấy lòng mẹ chồng tương lai. Dù gì bác gái trước nay vẫn rất thương yêu nàng, nhất định sẽ đứng về phía nàng. Tới lúc đó nếu sau này biểu ca muốn từ hôn sẽ có người giúp nàng… Nàng đắc ý nghĩ. Còn về cái tên “mặt cứ như bị táo bón” sau lưng kia, nàng đã sớm đá lên chín tầng mây rồi.

Yêu Vợ Như Mạng

H3

Loài phượng hoàng mãi mãi chẳng thể hiểu nỗi buồn của chim sẻ…

Lại post bài này lên đầu

***

Tác giả : Hoàng Ngọc Lang

Mỹ thuật : Khưu Phước Long

Chủ bút : Tào Chí Hào

Tóm tắt :

Thắng Công Tử – một mãnh tướng trong thời kỳ Xuân Thu. Sau khi đánh thắng lần thứ 100 trong đời, Thắng Công Tử trên đường trở về gặp Bá Cơ – người con gái tuyệt đẹp đồng thời là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Thắng Công Tử – thì gặp phải phục kích. Số phận của Thắng Công Tử cũng bắt đầu thay đổi từ đây…

Mãnh Nam Lầu Sáu

~*~

Convert: Bichan

Edit: JR94

Hiểu Lộ đến thành phố W đã được gần một tháng. Giáo viên ở trường nói cô là một mầm giống tài năng tốt, có thiên phú trời ban, tiếp thu rất nhanh. An Nhiên vẫn dậy sớm đi làm như trước, ngày nghỉ dẫn theo Hiểu Lộ ra ngoài đi dạo, có khi sẽ cùng bọn Mạc Ngôn tụ họp, cuộc sống thường ngày cũng rất phong phú.

Khi Hiểu Lộ đến văn phòng tìm An Nhiên, An Nhiên đang nghe điện thoại, là Mạc Ngôn gọi tới, nói có một người bạn thân thiết từ nhỏ nay đã trở về, kêu cô buổi tối cùng nhau gặp mặt làm quen.

Tần Dương vỗ vai An Nhiên, chỉ vào Hiểu Lộ “Em gái bảo bối của cô đến tìm đó.”

Hiểu Lộ khi thời gian rảnh, sẽ chạy đến nơi này tìm An Nhiên, cho nên mọi người đều quen mặt cô, tất cả đều xem cô là em gái bảo bối của An Nhiên.

“Chị “

An Nhiên cúp điện thoại cười với Hiểu Lộ “Hôm nay tan học sớm vậy?”

“Dạ, em của chị thông minh, đã luyện tập xong, thấy giáo nói em có thể về trước ” Vẻ mặt Hiểu Lộ đắc ý

An Nhiên cưng chiều xoa đầu cô “Xét thấy biểu hiện gần đây của em không tồi, buổi tối dẫn em đi chơi “

“Thật sao, vẫn là chị tốt nhất!” Hiểu Lộ suy cho cùng vẫn chỉ là trẻ con.

Dịch Quả cũng chạy lại “Nhiên, biểu hiện gần đây của mình cũng rất tốt, cậu cũng dẫn theo mình đi. “

An Nhiên trang nghiêm nói “Cậu sao? Mình phải thận trọng suy nghĩ một chút “

“Suy nghĩ gì chứ? Còn thận trọng nữa. Chẳng lẽ mình không xứng đáng sao?” Dịch Quả rất không vui.

“Được, cậu rất ngoan. Cùng đi đi, bất quá nói trước cho cậu biết, Cao tổng chắc chắn cũng ở đó “

Dịch Quả cười, ánh mắt cong lại “Mình biết, mình không sợ anh ta đâu.”

Mạc Ngôn nói đến đón các cô, An Nhiên liền cự tuyệt. Ba người bắt xe đi đến “Ám Dạ”. Mặc dù mới vào đêm không lâu, nhưng nơi này đã sớm náo nhiệt khác thường.

Hiểu Lộ lần đầu tiên đến nơi này, thật tò mò, hết nhìn đông lại ngó sang tây.

An Nhiên lôi kéo Hiểu Lộ nói “Đừng nhìn, còn nhiều trò hay, đi vào thôi .”

Khu khách quý trên lầu 3 rõ ràng so với dưới lầu càng thêm xa hoa. Trong lòng An Nhiên cảm khái “Có tiền đúng là luôn mua được thứ tốt.”

“Aaaa!” Hiểu Lộ thét một tiếng chói tai.

An Nhiên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một gã đàn ông tuổi còn trẻ đang cầm tay Hiểu Lộ, khóe miệng tà ác cười “Cô bé, bồi thiếu gia uống rượu đi “

Hiểu Lộ hung hăng hất tay hắn ra, gã đàn ông cười càng thêm tà ác, chậm rãi tới gần Hiểu Lộ, chuẩn bị giở trò. Đột nhiên một cú đã thật mạnh phóng tời, bức gã lui về phía sau hai bước.

An Nhiên trừng mắt nhìn gã đàn ông lạnh lùng nói “Cách em gái tôi xa một chút”

Gã đàn ông không cho là đúng “Trách không được cô bé hung hăng như vậy, thì ra là có người chị thế này, bất quá thiếu gia ta thích “

Nói xong một bàn tay nâng cằm An Nhiên lên, vẻ mặt lưu manh.

Khóe miệng An Nhiên thản nhiên xẹt qua một hình vòng cung “Nếu bây giờ anh bỏ bàn tay bẩn của mình ra, nói lời xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện cũ”

“Uy hiếp sao? Ta sợ quá” gã tựa hồ không thèm để ý đến lời đe dọa của An Nhiên.

Dịch Quả ở một bên nóng nảy, mặc kệ chạy đi trước gọi viện binh.

Cánh cửa bị mạnh mẽ đẩy bay, bọn Mạc Ngôn đều cả kinh, chỉ thấy Dịch Quả thở gấp nói “An Nhiên An Nhiên… “

Mạc Ngôn vừa nghe đến tên An Nhiên liền nóng nảy “Làm sao vậy, An Nhiên làm sao vậy?”

“An Nhiên bị người ta đùa giỡn ” vì hai chữ “Đùa giỡn” này, có người sắp bị hành xác thực thảm.

Lúc Mạc Ngôn cùng vài người khác đến nơi, đúng lúc nhìn thấy một màn đầy bạo lực. An Nhiên tung người đá một cú xinh đẹp, gã đàn ông trong nháy mắt ngã xuống đất. Mọi người quanh đó đều nuốt xuống một ngụm nước miếng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không tin được, người phụ nữ vừa rồi chính là An Nhiên.

Chỉ có Ân Hạo là không chút ngạc nhiên. Vừa rồi khi nghe Dịch Quả nói An Nhiên bị người ta đùa giỡn, anh cũng rất lo lắng, bất quá là lo lắng cho gã đàn ông trót đùa giỡn cô. Quả nhiên hắn bị dạy dỗ thực thảm.

Cao Phong vỗ vai Mạc Ngôn “Tôi nói này Đường thiếu, anh có nên đổi sang thích người phụ nữ khác không” nói xong nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình.

Mạc Ngôn tựa hồ cũng bị dọa, anh chưa từng thấy qua một An Nhiên như vậy.

Ân Hạo cười nói “Như vậy đã là gì, đây mới chỉ một chút da lông mà thôi.” anh biết An Nhiên lợi hại đến cỡ nào, từ nhỏ đến lớn anh đều bị cô bắt nạt.

“Cô ấy biết võ, rốt cuộc lợi hại đến mức nào.” Vẻ mặt Cao Phong không thể tin nổi.

Ân Hạo chau mày “A? Lợi hại đến mức nào ư? Một nhóm đàn ông cùng hợp sức…”

“Cái gì? Vài người đàn ông liên thủ cũng không đánh lại cô ấy?”

“Đừng có gấp, tôi còn chưa nói hết, ý tôi là một nhóm đàn ông cùng hợp sức cũng không phải đối thủ của cô ấy.”

Cao Phong lau cái trán đầy mồ hôi lạnh nhìn về phía Mạc Ngôn “Người anh em, tôi rất thông cảm với cậu.”

Lúc này An Nhiên mới phát hiện ra bọn họ, xấu hổ cười cười. Khi gã đàn ông kia đứng dậy xoay người lại, mấy người trăm miệng một lời “Là cậu? Trì Phong?”

Thanh Lâu Kí Sự

Cha gọi điện nói, cha Tiểu Mễ dẫn theo con gái đến W, muốn An Nhiên đi tiếp một chút.

Sáng sớm, An Nhiên vừa chuẩn bị ra khỏi cửa. Mạc Ngôn đã gọi điện thoại tới, biết An Nhiên hôm nay được nghỉ, anh định dẫn cô ra ngoài vui chơi giải sầu. An Nhiên nói với anh, hôm nay có lẽ không được, trong nhà có khách tới, cô phải đến nhà ga đón. Mạc Ngôn vừa nghe vậy liền nằng nặc đòi bám theo.

Hai người tới nhà ga sớm hơn nửa giờ. Nhà ga rất nhiều người qua lại, Mạc Ngôn lôi kéo An Nhiên, rất sợ cô đi lạc.

An Nhiên ngượng ngùng nói “Anh không cần như vậy, tôi cũng không phải đứa trẻ. “

“Ở trong mắt anh, em luôn là một cô bé” nói xong anh nắm tay An Nhiên càng chặt hơn.

Xe dừng, An Nhiên hướng cha Tiểu Mễ vẫy vẫy tay “Chú, ở đây “

An Nhiên hướng bọn họ cười “Chào cô chú”

Mạnh Hiểu Lộ nhẹ nhàng gọi một tiếng “Chị!” An Nhiên rất thích cô gái này, không biết vì sao, có lẽ vì cô ấy rất giống Tiểu Mễ.

Mạc Ngôn nhìn bọn họ, học theo An Nhiên cũng gọi một tiếng “Cô chú, cháu là Mạc Ngôn, bạn của An Nhiên “

Cha Tiểu Mễ là người không thích nói nhiều, chỉ đơn giản hỏi thăm hai câu.

An Nhiên đưa hai cha con đến khách sạn xong, liền dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm, An Nhiên thật cao hứng, không ngừng gắp thức ăn cho mọi người. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ gắp cho Mạc Ngôn một ít. Mạc Ngôn nhìn trong bát, rau cá An Nhiên gắp cho, trong lòng vui sướng không nói lên lời. Tuy rằng bác sĩ nói anh không thể ăn tôm, nhưng vẫn ăn, bởi vì đó là của An Nhiên gắp cho anh.

Một lát sau cha Tiểu Mễ mở miệng “An Nhiên, chúng ta lần này đến, là có việc muốn nhờ cậy cháu.”

An Nhiên buông đũa xuống”Chú, đừng nói vậy, có gì chú cứ nói “

Nghe An Nhiên nói vậy, mẹ Hiểu Lộ cướp lời “An Nhiên, cháu xem hiện tại chú cháu chỉ còn một cô con gái, chúng ta muốn cho nó đến thành phố W làm việc, dù sao đây cũng là thành phố lớn, không thể so sánh với trấn nhỏ kia của chúng ta. Ở chỗ này mới có thể phát triển tốt được.”

“Mẹ!” nghe mẹ nói trắng ra như vậy, Hiểu Lộ không nhịn được. Cô có nghe trong viện người ta nói qua, chị An Nhiên vì cái chết của Tiểu Mễ mà áy náy. Bây giờ mẹ lại nhắc bóng gió đến chuyện này để nhờ chị tìm cho cô một chỗ làm.

An Nhiên cười với Hiểu Lộ “Cô chú, Hiểu Lộ bây giờ còn nhỏ, hẳn là vẫn đang đi học?”

“Chúng ta cũng biết thế, nhưng đứa nhỏ này, không chịu học hành chăm chỉ, cả ngày chỉ say mê muốn học khiêu vũ. Cháu cũng biết loại trường học như vậy, học phí rất đắt “

Lúc ấy Hiểu Lộ thật muốn tìm một cái động để chui vào. Hàng năm An Nhiên đều đưa cho nhà cô một số tiền, bây giờ mẹ lại không biết xấu hổ nói vậy.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ tự đi tìm việc, mẹ không cần quan tâm” Hiểu Lộ đã có chút tức giận.

An Nhiên nhìn Mạc Ngôn bằng ánh mắt xin lỗi, sau đó cô nói “Cô, cháu biết ở W có một trường dạy khiêu vũ rất tốt, nếu cô đồng ý, có thể cho Hiểu Lộ đến đó học. Học phí cháu sẽ bỏ ra, về sau cọn bé cứ đến ở cùng cháu, cô xem có được không?”

Mẹ Hiểu Lộ tươi cười “Thật ngại quá.”

“Không sao, cháu rất thích Hiểu Lộ, cứ cho con bé ở đây đi “

Hôm sau tiễn bước hai người, trên đường trở về, Hiểu Lộ nói với An Nhiên “Chị, thực xin lỗi “

“Có gì mà xin lỗi, có người ở cùng, chị cao hứng còn không kịp. Đi, chị dẫn em đi mua quần áo.”

Hiểu Lộ cao hứng gật đầu “Dạ!”

Xem như một sự bồi thường đi, nếu đây đã là sự an bài của ông trời, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.

Edit: fang yun

Chỉnh dịch: Xiao Fang Fuong

Biên tập: JR94

“Đừng… đừng như vậy mà, biểu ca, người ta chỉ đùa một tí thôi mà…”

“Đùa một tí, cười?” Hăn gằn từng tiếng. “Ta đã nói rồi, nếu như từ hôn nhất định phải chính miệng muội nói ra, giờ muội đã nhất quyết thế ta sao có thể khiến muội thất vọng được.”

Gì cơ?! Đường Linh Nhi hoảng hốt đứng chết trân tại chỗ.

“Hu… đừng mà biểu ca, người ta thay đổi chủ ý rồi, muội không muốn từ hôn, kiểu gì cũng không từ hôn đâu!” Bàn tay bé nhỏ bám chặt lấy cổ hắn nhất quyết không chịu buông.

Đôi mắt đen thẫm của hắn sáng lên khác thường. Hắn mím môi cố giấu sự dịu dàng đang chực dâng lên ào ạt.

“Đường Linh Nhi, muội coi huynh là gì? Nói từ hôn thì từ hôn, nói không từ hôn thì không từ hôn sao?” Chờ nàng ôm đủ rồi hắn mới kéo nàng ra lạnh lùng nói.

“Mặc kệ, người ta phải gả cho huynh!” Nàng bất ngờ vươn tay lên định giật ngọc bội lại nhưng Thu Nhược Trần đã sớm đoán ra ý đồ nên dễ dàng tránh được, nhanh như chớp tránh xa khỏi chiếc giường và nàng.

“Ngọc Uyên Ương này muội đã trả lại cho ta, ngày mai ta sẽ viết thư cho cô chú nói rõ việc hôn sự này sẽ được hủy bỏ từ bây giờ.”

Gì cơ? Thảm rồi, nàng đùa quá đà rồi, việc này vui một chốc mà thảm một đời đấy.

“Ở đâu có chuyện đó chứ? Người ta còn chưa nói sẽ trả lại mà, ca ca là thổ phỉ chắc?” Nàng oa oa kêu gào đuổi theo hắn khắp phòng muốn cướp tín vật đính hôn lại.

“Một tháng.” Hắn đột nhiên dừng lại, Đường Linh Nhi không dừng kịp nên bổ nhào vào lồng ngực rộng lớn.

Hắn vừa ôm nàng vừa cúi đầu thở dài, trong lòng chất chứa bao yêu thương không thể nói thành lời. Chỉ thương cho chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng vừa phải chịu khổ vì va vào hắn.

“Cái gì một tháng cơ?” Nàng lẩm bẩm hỏi lại, lòng não nề thảm hại.

“Huynh cho muội thời hạn một tháng, nếu muội lấy được ngọc Uyên ương về huynh sẽ cưới muội, nếu không huynh sẽ bảo cha muội hủy bỏ hôn ước này.”

Linh Nhi ngẫm nghĩ rồi vui vẻ đồng ý.

“Được, đây là huynh nói, không được nuốt lời đấy nhé.” Đường Linh Nhi nàng xinh đẹp kiều mỵ thế này còn sợ hắn sẽ không cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn cưới nàng sao?

“Đương nhiên.”

“Vậy cứ thế đi.” Nàng hớn hở, chẳng đếm xuể bao nhiêu lần hai tay nàng ve vuốt cổ hắn. “Dù sao huynh cũng đã đồng ý cho muội cơ hội rồi, chắc… huynh sẽ không để ý nếu muội hôn huynh một cái chứ?”

“Việc này…” Hắn ra vẻ rất khó xử.

“Việc này mà cũng do dự sao?” Linh Nhi nhăn mặt bất mãn. “Mặc kệ, hôn rồi nói tiếp.”

Nàng chẳng chút e lệ kéo hắn xuống, ồ ạt bá đạo cướp bóc đôi môi không cho hắn có cơ hội từ chối. Nàng đắc ý rúc sâu vào vòng tay cứng cáp.

Không hề chú ý, Thu Nhược Trần vừa cong khóe miệng cười dịu dàng.

Tiểu nha đầu ngây thơ này! Nàng chẳng lẽ không biết rằng nếu hắn không dung túng nàng có thể dễ dàng “phi lễ” với hắn thế chắc?

Nhưng hắn lại rất thích điểm này ở nàng, tính tình thẳng thắn không chút tính toán. Nếu thích điều gì chẳng hề nhọc công mà che giấu. Đơn giản buộc mọi người phải yêu mến nàng giống như trong ký ức buộc hắn phải điên dại bao năm nay!

“Ôi! Lâu lắm rồi không tới nên quên mất nơi này thế nào rồi.” Suốt dọc đường nàng tung tăng ngó nghiêng, chẳng để ý lúc nào cũng có một chàng trai âm thầm theo sau.

“Cẩn thận, đừng___” bàn tay to lớn kéo cả cơ thể nhỏ bé vào trong lòng, hắn thở hắt ra rồi hoàn thành nốt câu nói. “ngã.”

“Hì!” Linh Nhi theo phản xạ ôm lại hắn, không cần ngắm mà chuẩn xác hôn vào môi hắn, coi như là để cảm ơn.

Nàng phải nắm lấy cơ hội, phải hôn hắn thật nhiều để sau này hắn không thể rời xa nàng. Giống như cha yêu mẹ tới chết đi sống lại vậy.

Cái não bộ nho nhỏ của nàng bắt đầu vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, sau đó đắc ý suýt quên mình là ai.

Ha ha, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc quá chừng!

Thu Nhược Trần chán ngán, từ lâu hắn đã quen với những việc vô tư này của nàng rồi.

Hắn sao không biết rằng nàng chỉ giả vờ thôi. Tuy khả năng khinh công của nàng rất tệ nhưng chắc không đến mức đi cũng không nổi chứ? Lại càng đừng nói tới chuyện ngã nhào.

Suy nghĩ đó của nàng làm sao giấu nổi hắn? Nếu không phải vì quá thương yêu mà sợ giả thành thật, ngã nhiều sẽ làm đau thân thể nàng thì một ngón tay hắn nàng cũng đừng hòng đụng vào chứ đừng nói chuyện hắn cam tâm để nàng lừa gạt.

“Nếu có huynh ôm người ra sẽ không ngã đâu!” Nha đầu được voi đòi tiên này tưởng quỷ kế đã thành nên cười sao mà ngọt ngào thế!

Có vị hôn thê thế này là hạnh phúc hay bất hạnh đây?

Thu Nhược Trần nghi hoặc tự hỏi.

“Nếu huynh nói muội quá nặng vậy muội hãy cởi bớt y phục ra nhé?”

Linh Nhi sửng sốt, mặt đỏ bừng. “Huynh thật đáng ghét!”

Ra tiểu nha đầu này cũng biết thẹn thùng cơ đấy, vậy chắc hắn nên mừng nhỉ? Lúc trước khi nàng đùa bỡn hắn, hắn còn tưởng nàng không biết thẹn thùng là gì chứ!

Kỳ lạ do hiếm thấy, mau đến sẽ mau đi. Đấy, vừa mới đó thôi mà đôi mắt rạng ngời đã bỏ đi tìm trò vui khác rồi.

“Hả?” Nàng trợn mắt nhìn phía trước.

“Chuyện gì vậy?” Hắn đang định hỏi thì nàng đã chạy biến lên phía trước.

“Haizz, cô nương, cô thật đẹp!” Linh Nhi tán dương.

Hắn đến gần thấy “nam tử” được nàng gọi là “cô nương”, suýt trượt chân ngã xoạc.

“Ngươi mù à? Ta giống nữ nhân chỗ nào?” Nam tử đó khẩu khí rất thô lỗ. Thực ra chuyện này thường xuyên xảy ra đã trở thành nỗi sỉ nhục và kiêng kị nhất của hắn. Mà nữ tử không muốn sống này lại dám nói thẳng trước mặt hắn như thế, còn nói rất thản nhiên nữa…Thật đáng ghét!

Lửa giận đang dâng cao vút, song Linh Nhi không sợ chết cứ cười hì hì, tay còn thân mật khoác vai hắn. “Ây da, đừng giả vờ nữa, kỹ năng cải trang của ngươi chưa cao minh, người tinh mắt một chút chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy rồi. Hôm nào rảnh ta dạy ngươi mấy cách dịch dung, bảo đảm cả cha mẹ ngươi cũng nhận không ra luôn.”

Hay cho câu ‘người tinh mắt một chút chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy rồi’, nữ tử này chết chắc! Cốc Thanh Vân tay nắm chặt, hít mạnh vào, hít mạnh vào…

“Ngươi sao thế? Khó thở sao? Càng đẹp bao nhiêu lại càng bạc mệnh bấy nhiêu, giống mỹ nhân cổ đại Tây Thi ấy, đẹp cũng có giá của nó cả. Nhưng không sao, ta là đại phu, để ta xem bệnh cho ngươi…”

Quá, đủ, rồi!

Nhịn tới hết chịu nổi, hắn điên cuồng rống lên. “Ngươi nghe rõ cho ta! Ta, không, phải, nữ, nhân!”

Điều này sao có thể, gương mặt phù dung trước mắt còn đẹp hơn nàng đến gấp mấy lần. Đáng để người 17 năm làm một nữ nhân như nàng phải xấu hổ mồ hôi đầm đìa ấy chứ. Người thế này còn chưa đủ tư cách là nữ nhân, Đường Linh nhi nàng không phải nên hổ thẹn đâm đầu vào tường ngay  đi sao?

“Đừng trêu ta, ta không tin ngươi!” nói rồi tiểu ma chưởng (tay) của Linh Nhi lần mò lên ngực người ta thám hiểm.

“Này! Ngươi làm gì thế?” Cô nương cởi mở này ở đâu ra thế? Giữa ban ngày ban mặt mà dám quấy rối đàn ông thế này.

“Ây da, đừng xấu hổ, dù sao cũng đều là nữ nhân mà.”

“Ai cùng là nữ nhân với ngươi!” Hắn rống lên đến vỡ họng rồi liên tiếp tránh né, sống chết bảo vệ trinh tiết.

Thu Nhược Trần vừa tới, liền nhìn thấy màn này.

Khi tay nàng sắp với tới “đích” hắn đã nhanh nhẹn ôm vị hôn thê ham chơi vào lòng.

“Biểu ca, huynh tới thật đúng lúc, giúp muội bắt nàng ấy lại.”

Nàng còn hớn hở nhờ cứu trợ nữa! Có ông trời biết, hắn chưa đánh vào cái mông nhỏ của nàng đã là may cho nàng lắm rồi!

“Muội làm gì thế?” Thu Nhược Trần ôm chặt cái người không chịu yên phận. Lại giở trò nhăn mặt cũ rích ra với hắn.

“Huynh lầm rồi, muội nói huynh bắt lấy nàng ấy chứ không phải bắt muội!”

“Đường Linh Nhi, muội tốt hơn hết nên có lời giải thích hợp lý!” Nha đầu đáng chết này, ở trước mặt hắn mà dám nghênh ngang sờ mó nam nhân khác, định coi Thu Nhược Trần hắn là người chết rồi chắc?

“Đại ca, huynh quen nàng ta sao? Vậy tốt quá rồi, huynh mau đem nàng ta đi, mau đi, đệ chịu hết nổi rồi!” Cốc Thanh Vân nói.

Hóa ra Cốc Thanh Vân là tiểu đệ của Thu Nhược Trần, do Thu Nhược Trần theo họ mẹ nên hai huynh đệ mới không cùng họ. Thanh Vân không ngờ lần đầu tiên gặp Linh Nhi đã bị nàng nhận nhầm thành con gái.

Nghe thấy cách hai người xưng hô, Linh Nhi nhìn tướng công tương lai đầy dò hỏi. “À… Cô là em chồng ta sao? Vậy tốt quá rồi!”

Cái gì? Linh Nhi nhầm Thanh Vân là con gái sao?

Cuối cùng Thu Nhược Trần cũng hiểu nguyên nhân hành vi bất thường của nàng, hắn cũng hiểu tại sao Thanh Vân lại nghiến răng nghiến lợi muốn bóp nát nàng thành trăm mảnh rồi.

Hắn thở dài. “Nó không phải em gái huynh.”

“Là sao?” Linh Nhi không hiểu.

“Nói cách khác,” hắn giải thích: “Bác gái của muội, cũng là mẹ huynh có sinh con gái không?”

Linh nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. “Hình như không!”

“Đó không phải câu trả lời sao, đồ nữ nhân ngu ngốc kia!” Mấy lời lẽ không tôn trọng phái nữ này đương nhiên không phát ra từ miệng tướng công tương lai nho nhã, điềm tĩnh của nàng rồi.

Đường Linh Nhi há hốc miệng, lắp bắp chỉ vào Thanh Vân. “Vậy…cậu ta… hic… không. Ngươi… thật sự là…”

“Nam nhân không sai một li.” Cốc Thanh Vân vừa lạnh lùng nói vừa chờ nàng xấu hổ phải giấu mặt đi.

“Sao ngươi không nói sớm! Đáng ghét, còn hại ta cứ tưởng… Ngươi nói thật xem nào, có phải ngươi thấy ta đẹp quá nên cố tình lợi dụng đúng không?”

Cốc Thanh Vân suýt nữa thì chết vì sặc nước miếng!

Này, này, này…… Đúng là đã ăn cướp lại còn la làng, đã đánh người lại còn kêu cứu mạng!

Nhìn chằm chằm hai người đang ôm ấp, hắn căm giận nói: “Đại ca, đệ trịnh trọng tuyên bố, trừ khi nữ tử trên thế gian này chết hết, nếu không, huynh mà cưới cô gái này thì đừng mơ đệ gọi cô ta là đại tẩu.”

Thái độ của Thu Nhược Trần có chút quái quái nhưng vì cố giữ phong độ hắn đành nén cười vậy. Hắn biết nếu mình cười ở đây Thanh Vân sẽ đoạn tuyệt với hắn mất thôi.

“Đừng như vậy, Thanh Vân.” Hắn hắng giọng nhẹ nhàng nói sau khi chắc chắn không có nguy cơ mình sẽ cười phá lên. “Đừng chấp nhặt một nữ hài tử chứ.”

“Huynh đừng tưởng nói thế đệ sẽ thay đổi chủ ý.” Nữ hài tử? Hừ, nữ hài tử này suýt nữa làm hắn chảy máu trong rồi, Cốc Thanh Vân khinh thường đáp.

“Ai cần ngươi phải thay đổi chủ ý, ta đâu có gả cho ngươi, ai muốn gả cho một gã ẻo lả chứ.” Đường Linh Nhi nhanh chóng phản kích lại.

Nha ── đầu── đáng── chết!

Cốc Thanh Vân cảm thấy kích động gần muốn giết người, hơn nữa còn muốn nghiền nát thành một đống luôn! “Thanh Vân!” Nhân lúc tiểu đệ còn chưa kích động tới mức làm bừa, Thu Nhược Trần ôn tồn nói: “Đường Linh Nhi là người đã cùng huynh đính ước từ nhỏ, nếu đệ không sợ không biết phải ăn nói thế nào với cô chú, xin cứ tự nhiên.”

Cốc Thanh Vân ngây người không động đậy.

Sau đó, hắn gầm lên âm thanh thê thảm như heo bị chọc tiết. Không thể chịu nổi cú sốc này nên não bộ choáng váng một hồi, sau đó──”Hô” một tiếng! Không quan sát nên lao thẳng vào cây cột đình nghỉ mát.

Ôi ── đau quá, đau đến mức hắn coi việc khóc là thường thôi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu câu “Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ rơi khi đau quá” rồi!

Chẳng trách, chẳng trách hắn thấy nàng ta quen tới vậy. Chẳng qua hắn cứ cố không tin mình lại xui xẻo gặp nàng lần nữa.

Đường Linh Nhi là ác mộng suốt đời hắn, luôn là thế!

Lần cuối cùng hắn gặp Đường Linh Nhi là khi nàng 10 tuổi. Khi đó, mẹ giao tất cả sản nghiệp cho đại ca giải quyết nên đại ca chẳng có thời gian rảnh để đi thăm thú họ hàng. Chính vì thế vị hôn thê nhỏ tuổi của đại ca mới không có ai quản!

Đánh chết hắn cũng không quên được, Đường Linh Nhi kia vừa thấy hắn đã nũng nịu gọi “tỷ tỷ xinh đẹp”, “tỷ tỷ xinh đẹp. Bất kể hắn sửa thế nào nàng cũng khăng khăng theo ý mình.

Nhân lúc hắn đang ngủ nàng đã “nhiệt tình” tết tóc cho hắn, hắn cố nhìn. Người ta “ngây thơ không hiểu chuyện” mà! Hắn đâu thể trách nàng được? Một, chút, cũng, không, thể!

Tiện thể phủ cho hắn ít phấn, đánh một chút son, hắn cũng vẫn cố nhịn. Dù sao ngủ dậy cũng phải rửa mặt mà, còn nên cảm ơn ý tốt của nàng ấy chứ… tuy rằng hắn phải vác mặt như thế đi một vòng quanh nhà để rửa mặt.

Nhưng! Nhưng── Sao nàng lại muốn tìm nữ trang cho hắn, còn khóc lóc như mưa nhất quyết đòi hắn phải đeo lên!?

Kết quả thì sao? Mọi người trong nhà hết người này đến người khác thay nhau dỗ ngon dỗ ngọt nàng đều không được. Sau đó, ánh mắt tất cả đều đổ lên người hắn cầu cứu.

Hu──hắn đây đã từng trêu ai chọc ai chứ? Mặt hoa da phấn là lỗi của hắn sao? Đẹp hơn cả con gái là hắn muốn thế sao? Ông trời ơi, hắn muốn chết luôn đi cho xong!

Để trấn an tiểu yêu nữ này hắn phải nuốt nước mắt vào trong. Vì nàng hắn phải mang đồ trang sức cả ngày hôm đó, kết quả thì sao? Hắn đã rước lấy một đám ong bướm, đám người này không phải muốn che chở cho hắn mà có ý đồ cưỡng gian hắn.

Khi đó hắn mới mười ba tuổi đầu! Cả đám người đó nào ai có đạo đức lương tâm gì đâu? Nếu phản kháng yếu một chút thôi hôm đó ít nhất hắn cũng đã thất thân 10 lần!

Đó là ký ức khủng bố suốt cuộc đời hắn. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không quên, người khởi xướng ký ức đó chính là Đường, Linh, Nhi!

Sau lần đó có đánh chết hắn cũng không bén mảng đến Đường Gia, đánh chết hắn cũng không dám đến gần Đường Linh Nhi trong phạm vi 100 thước. Chỉ là không ngờ được, sau bao nhiêu năm tật cũ của nàng vẫn không thay đổi.

Sao hắn lại xấu số vậy chứ? Thuyết phục đại ca từ hôn không thành, không lẽ ác mộng lại sắp tới nữa sao?

Đường Linh Nhi ở trước mặt hắn nghi hoặc ngước mắt hỏi. “Đệ đệ huynh sao vậy? Trông cứ như bị táo bón.”

Thu Nhược Trần cười mà không cười. “Đừng để ý tới nó, không phải muội nói muốn tới vấn an cha mẹ sao? Đi thôi.”

“Đúng rồi!” Nàng khoác tay vị hôn phu tương lại, âu yếm dựa sát vào người hắn, trong đầu đang tính kế để lấy lòng mẹ chồng tương lai. Dù gì bác gái trước nay vẫn rất thương yêu nàng, nhất định sẽ đứng về phía nàng. Tới lúc đó nếu sau này biểu ca muốn từ hôn sẽ có người giúp nàng… Nàng đắc ý nghĩ. Còn về cái tên “mặt cứ như bị táo bón” sau lưng kia, nàng đã sớm đá lên chín tầng mây rồi.

Yêu Vợ Như Mạng

H4

H5

H6

internal links

addressanchor text
Bỏ qua nội dung
List Blog Ngôn
List Blog Đam
List Ebook
Tra
Hỏi
Về
Mục Lục Truyện
Tiêu Dao Hư Lạc
Dòng thông tin - RSS
TUYỂN CỘNG TÁC VIÊN
JackReacher1994
Tháng Bảy 10, 2011
đây
69 phản hồi
3. Lảm Nhảm
[Comic yêu thích] Manhua – Xuân Thu Chiến Hùng – Hoàng Ngọc
JackReacher1994
Tháng Mười 15, 2011
Để lại phản hồi
2. Giới Thiệu Sách
[Hệ Liệt Nhà Trọ Tám Tầng] Mãnh Nam Lầu Sáu – Kim
JackReacher1994
Tháng Mười 15, 2011
3 phản hồi
1. Ebooks Truyện
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc Tiểu Thất – Chương
JackReacher1994
Tháng Mười 15, 2011
3 phản hồi
Bảy Năm Lại Bảy Năm - Đào Hắc Tiểu Thất
Hoàng Hôn Máu Đỏ – Lâm Hòa Bình – Chương 2
JackReacher1994
Tháng Mười 14, 2011
Để lại phản hồi
Hoàng Hôn Máu Đỏ - Lâm Hòa Bình
[Nhảm] Dế của “Những người trên
JackReacher1994
Tháng Mười 14, 2011
6 phản hồi
3. Lảm Nhảm
Thanh Lâu Kí Sự – Sáng Lạn Như
JackReacher1994
Tháng Mười 14, 2011
20 phản hồi
1. Ebooks Truyện
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc Tiểu Thất – Chương
JackReacher1994
Tháng Mười 14, 2011
1 phản hồi
Bảy Năm Lại Bảy Năm - Đào Hắc Tiểu Thất
Uyên Ương Lệ – Lâu Vũ Tình – Chương 3
JackReacher1994
Tháng Mười 14, 2011
Để lại phản hồi
Uyên Ương Lệ - Lâu Vũ Tình
Xin Lỗi –
JackReacher1994
Tháng Mười 13, 2011
Để lại phản hồi
5. Nhạc
Yêu Vợ Như Mạng – Lê
JackReacher1994
Tháng Mười 13, 2011
13 phản hồi
1. Ebooks Truyện
Older posts
[Comic yêu thích] Manhua – Xuân Thu Chiến Hùng – Hoàng Ngọc
[Hệ Liệt Nhà Trọ Tám Tầng] Mãnh Nam Lầu Sáu – Kim
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc Tiểu Thất – Chương
Hoàng Hôn Máu Đỏ – Lâm Hòa Bình – Chương 2
[Nhảm] Dế của “Những người trên
1. Ebooks Truyện
2. Giới Thiệu Sách
3. Lảm Nhảm
Đam Mỹ
4. List Ebook TVE
5. Nhạc
6. Ánh đỏ chiều tà, ta là Khang Hi nãi nãi – Vô tụ Long Hương
Mối Tình Đầu – Lâu Vũ Tình
Tiểu Bạch và Tinh Anh – Cố Mạn
Uyên Ương Lệ – Lâu Vũ Tình
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc Tiểu Thất
Hoàng Hôn Máu Đỏ – Lâm Hòa Bình
Bác sĩ, Nhất Thế cần gì? – Cẩm Trúc
[Hệ Liệt Nhà Trọ Tám Tầng] Mãn…
Thanh Lâu Kí Sự – Sáng L…
[Hệ Liệt Nhà Trọ Tám Tầng] Mãn…
Yêu Vợ Như Mạng – Lê…
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc …
[Hệ Liệt Nhà Trọ Tám Tầng] Mãn…
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc …
Thanh Lâu Kí Sự – Sáng L…
Bảy Năm Lại Bảy Năm – Đào Hắc …
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
Follow

external links

addressanchor text
http://datichlau.wordpress.com/
http://www.mediafire.com/?tt5x6aqizew4cj5
http://www.mediafire.com/?9v11xjp1gd49g7j
http://www.mediafire.com/?635lgjwrfef3ztt
http://yingxy.wordpress.com/
http://www.mediafire.com/?iurs0trlzz4zl68
http://www.mediafire.com/?w5sapenpcg6hmlm
http://www.mediafire.com/?oeihd91x7igxit2
http://www.mediafire.com/?q629b34ya9n36k3
http://mauxanhkyniem.wordpress.com/
http://www.mediafire.com/?lwgb986waomscvx
http://www.mediafire.com/?vkmvolwpc88kz47
http://www.mediafire.com/?muqmhxwkmae9mnr
http://www.mediafire.com/?8486ubjvavhqjdp
tuonganh2003 (teache…
benhoxsam
huongnguyen
Thanh Tâm Nguyễn
Thanh Tâm Nguyễn
Blog at WordPress.com
Piano Black
Mono-Lab
Powered by WordPress.com